Rất tốt - Review (đánh giá, kinh nghiệm) bởi khách hàng Ms Thùy Thùy về Khách sạn Le House Boutique Đà Nẵng. GIAO DIỆN MOBILE. GIAO DIỆN MOBILE. GIAO DIỆN MOBILE. Đặt phòng nhanh; Đặng Thị Quế Trâm 27/05/2018. Bình thường Nếu ai đã từng đọc Nhật ký Đặng Thùy Trâm thì hẳn sẽ thấy gai người, xót xa với những đoạn chị kể lại về các chiến sĩ đã dũng cảm hy sinh tất cả từ chuyện tình cảm cá nhân mới chớm cho tới xa gia đình, quê hương - nơi thân thương, an toàn nhất thậm chí là Cuốn Nhật ký của Đặng Thùy Trâm * Cuốn Nhật ký của Đặng Thùy Trâm - Hai cuốn nhật ký còn lại (một cuốn đã bị mất) được viết từ 8 tháng 4 năm 1968, khi tác giả phụ trách bệnh xá Đức Phổ, cho đến 20 tháng 6 năm 1970, 2 ngày trước khi cô hi sinh, trong đó có Mình ít khi viết review lắm nhưng học tại trung tâm Zhong Ruan thấy ưng quá phải lên đây viết cho các cô vài dòng. Các giáo viên rất tận tình, ngoài học theo giáo trình mình còn được dạy nhiều kiến thức ngoài lề để hiểu hơn về văn hóa Trung Quốc. Thấy các bạn review Nhà xe Năm thùy: Cập nhật sđt, giá vé mới, trạm đón và giờ đi; Review cập nhật giá ô tô m Phản hồi cập nhật thông tin Đăng ký bài viết quảng cáo. Giờ Hoạt động. Thứ Hai: 8h00 - 17h00 Thứ Ba: 8h00 - 17h00 Dịch Vụ Hỗ Trợ Vay Tiền Nhanh 1s. “FRED, ĐỪNG ĐỐT NÓ. TRONG CUỐN SÁCH ẤY ĐÃ CÓ LỬA RỒI”. Đó là lời người lính bên kia chiến tuyến nói với chỉ huy, khi cuốn nhật ký này sắp bị tiêu hủy trong đống lửa cùng những giấy tờ vô giá trị. “Lửa” trong cuốn sách chính là cuộc đời của tác giả ẩn chứa trong đó. Một cuộc đời nồng nhiệt lòng dũng cảm và cháy bỏng tình yêu thương. Một bông hoa diễm lệ, nở giữa chiến trường đầy máu tanh. Cuốn sách này rất chân thực và xúc động. Chân thực vì đây là nhật ký, và xúc động vì nó là nhật ký của một trái tim giàu tình cảm. Cảm xúc trong cuốn sách dạt dào tới mức mình phải dừng đọc liên tục chỉ để ngẫm nghĩ và cảm nhận về chúng. Liệt sĩ Đặng Thùy Trâm sinh ra trong một gia đình trí thức tại Hà Nội với bố và mẹ đều công tác trong ngành y. Cô có lẽ được thừa hưởng tài năng và tấm lòng của một người lương y từ cha mẹ mình. Để lại gia đình êm ấm và tương lai xán lạn sau khi trở thành bác sĩ, cô xung phong ra trận giữa lúc tiền tuyến Quảng Trị đang ở giai đoạn khốc liệt nhất. Cuốn nhật ký ghi lại cuộc sống của người bác sĩ quân y trong hơn 2 năm tại mảnh đất đầy bom đạn này. Ngọn lửa mãnh liệt nhất trong cuốn sách chính là tình cảm sâu sắc của Thùy Trâm. Giữa khói lửa, tình yêu thương của một người chiến sĩ với đồng đội, của một người lương y với bệnh nhân, của một người con với quê hương đất nước vẫn cháy trong lòng cô gái trẻ. Cô rơi lệ vì người thương binh đang quằn quại trong ca mổ với không một liều thuốc gây tê, nhưng vẫn gắng nhoẻn miệng cười để động viên bác sĩ. Cô thương những người đồng chí, đồng đội đang cùng chung lòng chiến đấu, nhưng trong cảnh khó khăn thiếu thốn đủ đường vẫn sẵn lòng nhường cơm sẻ áo cho nhau. Những trang nhật ký của Thùy ghi dấu rất nhiều hình ảnh của những người dưng mà cô thương như anh em ruột thịt với một tình thương trìu mến. Cô đau buồn với những người dân nhỏ bé đang ngày đêm phải chịu đựng hy sinh mất mát. Cả chính mảnh đất tiền tuyến nơi cô đang đứng cũng được Thùy trân trọng trong tim. Dù mảnh đất khắc nghiệt này đã làm cô phải rời xa những ngày êm ấm, cô vẫn coi nơi đây như quê hương thứ hai của mình. Nếu bạn hay có những nỗi buồn khi về đêm, bạn có lẽ sẽ đồng cảm với cuốn nhật ký này. Đời Cách Mạng không phải lúc nào cũng đẹp. Cuộc sống thiếu thốn trong chiến tranh và nỗi nhớ của người con xa nhà tạo nên một nỗi buồn sâu thẳm thấm đượm trong từng trang nhật ký. Xa nhà buồn lắm chứ. Nhất là những ngày mưa rơi trắng xóa hay gió lạnh tràn về, ngồi dưới ngọn đèn khuya mà lòng tê buốt. Những nỗi lòng này chẳng thể tỏ bày cùng ai, chỉ còn biết trải lòng qua trang nhật ký để rồi lại tự động viên mình cố gắng vượt qua gian khó. Nỗi buồn ấy như một cơn gió đầu thu man mác, không lạnh lẽo nhưng gieo một sự đượm buồn rất thấm vào trong lòng người đọc. Mình chưa thấy cuốn sách nào viết về chiến tranh lại chân thực đến thế. Sự tàn khốc của chiến trường mà chúng ta chưa từng phải trải qua, thật là kinh khủng đến nghẹn ngào. Kháng chiến không chỉ có những trận thắng vẻ vang chói lọi. Đằng sau đó là rất nhiều cuộc đời đã hy sinh để xây đắp nên cuộc đời chung của cả dân tộc. Đó là người lính bị viên đạn lạc găm thẳng vào cột sống làm tàn phế nửa người khi chưa đầy đôi mươi. Đó là người thương binh phải phẫu thuật cắt đôi chân mà không có lấy một liều thuốc gây tê. Cậu bé liên lạc hồn nhiên hôm qua còn cười nói ríu rít, hôm nay đã ra đi mãi mãi. Người cha bị địch bắt trói đi qua xác con trai mình đã mất đầu, những tia máu căm thù hằn lên trong đôi mắt nhòa lệ. Bản thân tác giả cũng phải chịu đựng nỗi căng thẳng tột độ khi chứng kiến những bóng ma có cánh chao lượn trên trời rồi bất thần đổ ập xuống cách mình chỉ vài chục bước chân. Ngày ngày trôi qua, cái bóng của tử thần cứ lập lờ ẩn hiện trên khắp vùng đất mà “sự gian nan, chết chóc, hy sinh còn dễ dàng hơn ăn một bữa cơm” này, gieo rắc một nỗi sợ hãi tột độ, nhưng cũng nung nấu lòng căm thù trong những con người nơi đây. Đọc mà xót xa đến lặng người. Cuộc đời Thùy Trâm là một tấm gương về lòng hy sinh và lòng biết ơn cuộc sống ngay dưới làn mưa bom. Cô ấy đã “chết như cô ấy đã sống, hoàn toàn dâng hiến và không vị kỷ”. Người con gái trẻ đã dám bỏ lại sau lưng gia đình êm ấm, tương lai xán lạn, và cả hạnh phúc cá nhân của mình để xung phong vào chiến trường. Đến phút cuối cùng khi không còn gì để dâng hiến nữa, cô đã hy sinh cả mạng sống của mình để đồng đội có thể chạy thoát. Điều đáng nói hơn là dù hy sinh cả cuộc đời như vậy, cô vẫn luôn lạc quan và trân trọng cuộc sống. Ta không tìm thấy được dù chỉ một dòng than thân trách phận nào trong cuốn sách. Trong gian khó, Thùy Trâm không nhìn thấy sự bất hạnh của bản thân, cô chỉ nhìn thấy cuộc đời mình còn may mắn hơn rất nhiều những người dân nghèo đã chết mà không có lấy một ngày hạnh phúc. Điều ấy phải nói là làm mình thấy thật xấu hổ. Vì mình cứ than thở hoài về cuộc sống, trong khi hoàn cảnh của mình đã may mắn hơn chính Đặng Thùy Trâm rất nhiều rồi Hình tượng người phụ nữ trong thời kháng chiến Hôm nay, trên đất Hà Nội là một ngày lạnh giá, nhưng trên tay tôi lại đang cầm một ngọn lửa. Nhật ký Đặng Thùy Trâm là cuốn nhật ký êm dịu mà tàn khốc của cô bác sĩ trẻ gốc Hà Nội, rời gia đình và mảnh đất quê hương thân thuộc, sang chiến trường miền Nam xả thân cứu nước. Có lẽ, từ “xả thân” quá mức to tát, vĩ đại hóa hành động của cô, bởi cô chỉ là một trong trăm ngàn con người đang hiến dâng hề nhiệt huyết giỏi trẻ, đánh đổi lấy những ngày độc lập tự do cho Tổ quốc, nhưng một cô gái chân yếu tay mềm, vốn sinh trong gia đình tương đối khá giả, được học hành tử tế, hoàn toàn có thể trốn khỏi việc rời đi cứu nước, và còn là một cuộc chiến đẫm máu dài kỳ. Vậy mà cô làm được. Lúc vào đến chiến trường chân chính, bao đấng mày râu chẳng thể chịu được cảnh gươm kề cổ, súng kề vai, nhớ thương gia đình mà đào ngũ nhưng Đặng Thùy Trâm lại không. Hình tượng người phụ nữ trong thời kháng chiến được hình dung qua bao cụm từ đội quân tóc dài, giặc đến nhà đàn bà cũng đánh hay tám chữ "anh hùng, bất khuất, trung hậu, đảm đang". Từ những cô em gái mở đường, những cô gái ở ngã ba Đồng Lộc, đội quân tóc dài những ngày Đồng khởi ở Bến Tre,... Và giờ là bác sĩ Đặng Thùy Trâm. Vẫn là cô gái mộng mơ như khi còn trẻ nhưng ngày càng tăng thêm đôi phần đa sầu đa cảm, suy nghĩ kỹ lưỡng, cẩn thận nhưng tất cả đều được bao bọc dưới lớp vỏ cứng rắn bên ngoài. Bởi, làm phụ nữ nhưng đâu phải chẳng bằng đấng mày râu. Diệu Một cuốn nhật kí nhặt được bên xác của một nữ Việt Cộng đã suýt bị người lính Mỹ ném vào lửa, nhưng người phiên dịch đã khuyên anh ta nên giữ lại vì "trong đó có lửa". Nhật ký Đặng Thùy Trâm là những ghi chép thường nhật của một người nữ bác sĩ về cuộc sống của chị nơi chiến tuyến. Đây là thế giới riêng của người trí thức nhạy cảm mà không yếu đuối, tha thiết với cuộc sống mà không hề sợ hãi trước hiểm nguy. Ở đó, ta vẫn gặp những băn khoăn trăn trở trước tình yêu, trước cuộc sống phức tạp hàng ngày, những nỗi buồn, nỗi nhớ nhung, sự cô đơn của một người con gái, nhưng đồng thời chúng ta cũng thấy được một ý chí mãnh liệt, những lời nói tự động viên cảnh tỉnh, một lòng can đảm phi thường - những điều đã làm nên một thế hệ anh hùng của đất Rừng chiều sau một cơn mưa, những lá cây xanh trong trước ánh nắng, mỏng mảnh xanh gầy như bàn tay một cô gái cấm cung. Không khí trầm lặng và buồn lạ lùng. Cả khu nhà bệnh nhân im lặng, bên khu nhân viên cũng chỉ nghe thấy tiếng Hường rì rầm trò chuyện với ai. Một nỗi nhớ mênh mang bao trùm quanh mình. Nhớ ai? Nhớ ba, nhớ má, nhớ những người vừa ra đi… và nhớ cả một người bệnh nhân đang chờ mình đến với anh nữa. Bên trong nỗi nhớ hình như có một nỗi buồn sâu kín, thầm lặng nhưng rất nặng nề. Dù sao vết thương lòng vẫn đang rỉ máu, dù mình có muốn lấy công việc lấy mọi nỗi nhớ khác đè lên trên, nó vẫn trỗi dậy, xót xa vô cùng. Hãy quên đi Th. ơi! Hãy quên đi mà tìm lại niềm hy vọng mới mẻ xanh tốt trong lành hơn. Hãy lấy niềm tự hào mà quên đi thất vọng. Con người ấy đâu có xứng đáng với tình yêu trong trắng, chung thuỷ của Thuỳ. Ơi những người thân yêu của tôi trên quê hương Đức Phổ này, có ai hiểu và cảm thông hết nỗi lòng tôi chăng? Nỗi lòng một cô gái đầy ước mơ hy vọng mà không được đáp lại một cách xứng đáng? Một bài thơ làm tặng cho mình, bài thơ của một thương binh đang nằm viện, xuất phát từ lòng mến thương cảm phục đối với một người bác sĩ đã chăm sóc anh và mọi bệnh nhân khác một cách tận tình. Anh ta tìm hiểu kỹ về mình và viết bài thơ tặng. Bài thơ tràn ngập niềm mến yêu chân thành và nỗi đau xót trước mối tình tan vỡ của mình. Anh ta nói lên những lời nói xót xa cay đắng của một cô gái bị người yêu phụ bạc. Đọc bài thơ... mình buồn vô hạn, không thể kìm được mình ghi ngay dưới bài thơ đó một dòng chữ "Cảm ơn tình thương mến của anh, nhưng hình như anh chưa hiểu Trâm. Hứa với anh rằng sẽ có lúc nào đó để anh hiểu về một người con gái của XHCN", và mình đưa trả lại bài thơ. Ôi! Đây mới là điều đáng buồn nhất trong quan hệ với M.. Mọi người đều trách M., đều thương mình, nhưng mình xót xa biết bao nhiêu khi thấy người ta thương mình bằng một tình thương có cả sự thương hại nữa! Dù anh Thiết, dù Hào, Nghinh... ai ai đi nữa đã cảm thương san sẻ với mình, mình vẫn không muốn. Một mình đã đủ giải quyết rồi, một mình đủ sức chôn sâu cả nhín năm thương yêu yêu hy vọng ấy xuống tận đáy đất sâu rồi - mảnh đất tâm hồn mình vẫn màu mỡ, vẫn đủ sức để gieo lên đó một mùa hoa tươi đẹp được kia mà. Hỡi tất cả mọi người, không cần tưới lên mảnh đất ấy những giọt lệ xót thương đâu. Hoa thơm phải được tưới bằng nước mát trong lành. Mỗi ngày tình cảm với M. càng lạt phai đi và nỗi trách móc càng lớn dần lên. Mình đã và sẽ xa dần người bạn ấy. Anh đâu có xứng đáng với mình? Hường ơi! Hường đã chết rồi cho hết những đau xót này - nay một người ngã xuống, mai lại một người ngã xuống. Xương máu đã chất cao như ngọn núi căm thù sừng sững trước mắt chúng ta. Bao giờ! Bao giờ và bao giờ hỡi các đồng chí. Bao giờ mới đuổi hết lũ quân uống máu người không tanh ấy khỏi đất nước chúng ta. Vậy là hết, những đêm rì rầm tâm sự bên nhau không bao giờ có nưa. Bên tai mình còn nghe rõ giọng Hường trầm trầm tình cảm, Hường khen ngợi động viên mình, ca ngợi mối tình chung thuỷ cửa mình. Vậy là hết, những buổi cùng nhau tắm dưới suối nước, cùng nhau ăn một chén chè. Mình bỗng nhớ hôm nào gặp Hường bên bờ suối ở Nghĩa Hành, Hường ôm mình trong tay, hôn lên mái tóc, hôn lên má mình và cả hai cùng rưng rưng nước mắt. Nhìn chú Công vẫn bình thản sao? Mình nghe tin mà bàng hoàng như trong cơn ác mộng. Bao giờ không hay biết gì về tin sét đánh ấy, mình thấy xót xa như ai xát muối vào trong ruột. Mất một đứa con như Hường còn đau hơn mất cả khúc ruột. Chú ơi, hãy nén đau thương lại đi chú, nếu biết tin này! Và anh Quang, người con trai đã thuỷ chung chờ đợi Hường trong bao nhiêu năm nay cũng không bao giờ thực hiện được mơ ước nữa. Hường của anh đã vĩnh viễn nằm yên dưới nắm đất quê hương anh Mình cắt đứt câu chuyện bằng sự im lặng. Trong bóng tối mình vẫn nhận thấy sự băn khoăn của hai người bệnh nhân đang nói chuyện với mình. Hình như họ thấy được cái im lặng nặng nề đẫm nước mắt ấy của mình. Họ thương mình một cách chân thành thắm thiết, nhưng họ càng nói mình càng thấy khổ đau. Họ hỏi mình vì sao không đấu tranh cho quyền lợi chính trị, tại sao mình rất xứng đáng là một Đảng viên mà chi bộ không kết nạp. Vì sao, vì sao và vì sao ư? Ai mà trả lời được hở hai bạn mến thương. Quả tình tôi không thể trả lời được. Cái im lặng nặng nề của tôi cũng nói được với các bạn nhiều về sự bế tắc đó. Hầu như tất cả mọi người đều nói “Trâm rất xứng đáng là một người Cộng sản” vậy mà vẫn không được đứng trong hàng ngũ ấy. Nào phải mình không thiết tha nhưng càng thiết tha chỉ càng thấy khổ đau mà thôi. Mấy hôm nay rất buồn, ngày ngày những lá thư, những lời nói, những hành động tỏ lòng thương mến thiết tha vẫn đến với mình. Nhưng chính những tình thương ấy lại là những mồi lửa châm vào một đống củi đã khô từ lâu. Tại sao mọi người thương mến cảm phục mà Đảng lại khắt khe hẹp hòi đối với mình? Hội nghị Pans! Đây là những ngày tháng năm của 1954 đấy chăng? Mình hồi hộp theo dõi tin tức, biết chắc chắn rằng thắng lợi có được trong hội nghị này phải do thắng lợi trên chiến trường quyết định. Vậy thì hãy chuẩn bị tinh thần bước vào một đợt chiến đấu quyết liệt cuối cùng rồi sau đó ai còn, ai mất hãy hay. Dù còn dù mất cũng là những ngày vui bất tận khi hoà bình chân chính trở lại trên đất nước chúng ta. Hơn hai mười năm rồi khói lửa đau thương vẫn trùm lên dải đất hiền lành. Nước mắt chúng ta chảy nhiều rồi, xương máu cũng đổ nhiều rồi. Chúng ta có tiếc gì đâu để đổi lấy độc lập tự dòng chữ ghi trên bàn "Chị Trâm thương nhớ của em…". Dòng chữ của San. Một chuyện giản đơn vậy mà mình cảm động. Tình thương với San ngày càng thắm thiết. Có lần ngồi nói chuyện với San, hai chị em chị mà nhỏ tuổi hơn em cãi nhau về chuyện nếu phải chết thì ai nên chết. Mình nhường cho San sống bởi vì đời San chưa hề được hưởng sung sướng và bởi vì San là đứa con duy nhất của một bà mẹ goá đã ở vậy nuôi con từ năm hai mốt tuổi đến giờ. Vậy mà San cứ khăng khăng rằng mình phải sống, phải trở về với mẹ, với em, với Miền Bắc thân yêu đang trông đợi mình. Rõ vớ vẩn, chuyện không đâu vào đâu cả nhưng sao hai chị em đều cảm thấy thương nhau hơn. Mình muốn đối với San bằng một tình thương chân thực, trong lành mà e rằng có ai hiểu lệch vấn đề đi không. San năm nay hơn mình ba tuổi, đã có vợ và con năm tranh còn tiếp diễn, chết chóc vẫn diễn ra hàng ngày, từng giờ từng phút, dễ như trở bàn tay vậy. Mới tối qua Thìn và anh Sơn còn cùng bọn mình trò chuyện. Thìn còn dặn Lệ mua vải may áo, đêm nay hai người ấy chỉ còn là hai cái xác nằm dưới nắm đất của đất Đức Phổ mà lần đầu họ đặt chân đến ấy rồi. Chết quá dễ dàng, không có cách nào đề phòng được những tổn thất ấy cả. Buồn làm sao!Liên nói vậy mà đúng Hãy sống với nhau bằng tình thương chân thành đi kẻo rồi hối hận khi bạn mình đã chết rồi mới nghĩ rằng hồi còn sống mình đã không thương yêu, đùm bọc lẫn nhau. Riêng mình đã làm như vậy. Mà thật ra xưa nay mình vẫn giàu tình thương với tất cả mọi người, một tình thương yêu rộng rãi nhưng rất đỗi chân thành. Tất cả bệnh nhân trong bệnh xá này trong những lúc đau ốm nặng mình đều đến với họ bằng tinh thần trách nhiệm, bằng tình thương thắm thiết đó cho nên dù xa lạ bao nhiêu rồi cũng thấy có một cái gì gắn bó với người thầy thuốc mà họ thấy rất gần với họ ấy. Họ gọi mình bằng hai tiếng "Chị Hai", họ xưng em mặc dù lớn tuổi hơn mình và họ vui đùa, làm nũng với mình nữa. Giữa những ngày gian khó ác liệt này, mình đã tìm lấy niềm vui, sự an ủi nơi họ. Còn riêng tư, không Thuỳ ơi, đừng nghĩ đến nữa, hãy gạt đi những áng mây đang nhóm lên ở cuối góc trời, đừng đề nó nổi cơn phong ba bão táp giữa tâm hồn Thuỳ cuộc chạy càn quy mô nơi căn cứ, toàn bệnh xá di chuyển, vất vả vô cùng. Lòng mình nao nao thương xót khi nhìn thấy thương binh mồ hôi lấm tấm trên gương mặt còn xanh mướt, ráng sức bước từng bước một qua hết đèo lại dốc. Sau này nếu được sống trong hoa thơm nắng đẹp của Xã hội Chủ nghĩa hãy nhớ và nhớ mãi cảnh này, hãy nhớ sự hy sinh của những người đã đổ máu vì sự nghiệp chung, vì ai mà chúng ta vất vả thế này hở các đồng chí? Vì bọn quỷ cướp nước còn đang ở trên đất nước chúng ta cho nên… Ơi những người thương binh mà tôi thương yêu như những người ruột thịt, hãy cười lên trong gian khổ, hãy giữ mãi mối lạc quan vô bờ bến mà từ lâu nay các đồng chí đã giữ được dù trong hoàn cảnh khó khăn đến thế nào! đi vào thực tế càng thấy phức tạp. Con người sao sống với nhiều đòi hỏi quá đi. Không bao giờ thỏa mãn được cả. Càng ngày càng muốn hoàn chỉnh, càng ngày càng lắm yêu cầu và trong những bước tiến lên ấy bao nhiêu là gai góc cản trở, nếu không vững trí bền tâm sẽ dễ dàng thất cô gái sống với bao suy nghĩ kia ơi, nghĩ làm gì cho nhiều để rồi phải nặng những đau buồn. Hãy cứ tìm lấy những niềm vui đi, hãy cứ sống giàu lòng tha thứ, giàu sự hy sinh một cách tự giác đi. Đừng đòi hỏi ở cuộc đời quá nhiều vẫn cứ rơi hoài. Mưa càng thêm buồn thấm thía và mưa lạnh làm cho người ta thèm khát vô cùng một cảnh sum họp của gia đình. Ước gì có cánh bay về căn nhà xinh đẹp ở phố Lò Đúc để cùng ba má và các em ăn một bữa cơm rau muống và nằm trong tấm chăn bông ấm áp ngủ một giấc ngon lành. Đêm qua mơ thấy Hòa bình lập lại, mình trở về gặp lại mọi người. Ôi, giấc mơ Hòa bình lập lại đã cháy bỏng trong lòng cả ba mươi triệu đồng bào ta từ lâu rồi. Vì nền Hòa bình độc lập ấy mà chúng ta đã hy sinh tất cả. BIết bao người đã tình nguyện hiến dâng cả cuộc đời mình vì bốn chữ Độc lập Tự do. Cả mình nữa, mình cũng đã hy sinh cuộc sống riêng mình vì sự nghiệp vĩ đại lá thư mộc mạc chân thành vẫn không sao an ủi và làm vơi đi nỗi nhớ thương của mình. Anh em bè bạn ở đâu cũng nhớ, cũng thương mình vậy mà sao mình vẫn thấy cô đơn. Mình chưa được đứng trong một tập thể tiên phong nhất. Trái tim mình thiếu ngọn lửa của Đảng và của tình yêu sưởi ấm. MÌnh đã đến với Đảng bằng cả con tim chân thành tha thiết, nhưng hình như sự đáp lại lại không hề như với M. - anh cũng đã không xứng đáng. Cuộc đời có ba việc lớn” Lý tưởng, Sự nghiệp và Tình yêu, chưa việc nào mình đạt được cả. Vì vậy không buồn sao ngày này nhớ nhà vô kể, trong gió rừng mình nghe tưởng như khóm mía sau nhà đang xao xác trở mình cọ lá vào nhau. Nắng hè chói chang, mình tưởng như đang cùng bạn bè học tập và vui đùa trong những chiều hành lang đầy nắng ở bệnh viện Bạch Mai. Bất cứ một hình ảnh, một âm thanh nào cũng đều có thể gợi lại những ngày sống trên miền Bắc Xã hội Chủ nghĩa. Bây giờ ngoài ấy ra sao? Ba má làm việc có thoải mái không? Có gặp vướng mắc gì trong công tác không? Ba má yêu thương ơi, đứa con gái mà ba má đã cưng từ thuở nhỏ ấy bây giờ đang thật sự bước vào một cuộc đời, một cuộc đời thực tế hết sức với đầy đủ mọi mặt Yêu thương, căm giận, tin tưởng, đau buồn, một cuộc đời có đầy đủ máu, nước mắt, mồ hôi và cả thắng lợi giành được từ trong muôn vàn gian khổ má có tin rằng con sẽ vượt qua được không? Đứa con gái đa sầu đa cảm nhưng lại giàu niềm vui và nghị lực của ba má sẽ thắng. Đó là một lời hứa nghiêm túc đó ba má được mười lá thư miền Bắc một lúc. Mỗi người một vẻ nhưng tất cả đều toát lên niềm thương yêu tha thiết đối với mình và mỗi người mỗi nét vẽ thành một bức tranh sôi động về miền Bắc anh hùng. Miền Bắc thân yêu vẫn khỏe mạnh vươn lên trong bom rơi lửa đạn. Chiến tranh không hề làm chậm bước đi của đất nước ta trên đường chiến thắng. Đất nước như một người trai đầy nghị lực, dù vết thương đau nhưng chàng trai vẫn đi nụ cười trên môi và niềm tin trong đôi mắt. Mình đã gặp biết bao người trai như vậy trên đất miền Nam anh hùng này và hôm nay, qua những lá thư miền Bắc, hình ảnh chàng trai ấy lại hiện lên vĩ đại và sinh buổi chiều như chiều nay, nắng vàng yếu ớt đang xuyên qua khung cửa. Rừng cây im lặng… Cái nóng bỏng của cuộc chiến đấu ngoài kia không về đến đây chăng? Mình lặng yên lắng nghe tiếng rì rầm thảo luận của các nhóm học sinh đang ôn thi. Học sinh! Sao lòng mình tràn ngập mến thương đối với những người em ấy. Nhất là đối với Thuận một cán bộ của lớp. Thuận ham học, chăm làm, hồn nhiên và rất tế nhị. Điều cơ bản làm mình thương Thuận là hoàn cảnh đau xót của Thuận và cái nghị lực phi thường của Thuận - hai chiếc tang còn trên ngực, mình vẫn thấy Thuận có những phts ngồi lặng yên một mình đăm đăm suy nghĩ và khẽ thở dài. Nhưng trước mặt mọi người và trong mọi lĩnh vực công tác Thuận luôn giữ được vẻ hăng say, sôi nổi. Nhìn Thuận học và làm ít ai hiểu được điều gì đã xảy ra với Thuận. Bỗng dưng mình so sánh Thuận với Nghĩa - đứa em trai mới của mình và thấy ở Thuận có những nét đáng yêu, đáng quý như Nghĩa. Muốn xem Thuận như một đứa em để mình sưởi ấm cho cuộc sống tình cảm cô đơn đau xót của Thuận. Mà có nên như vậy không nhỉ? Xét kỹ chiều hôm ấy 26 tháng 1 năm 67 mình rời Phổ Hiệp ra đi. Sân nhà Thường đông nghịt những người đến đưa tiễn mình. Xúc động làm mình lúng túng, chẳng biết làm gì mình ngồi xuống cạnh mẹ Thường bốc củ bảo vào thúng. Lúc ngẩng lên mình bỗng sửng sốt vì một đôi mắt đăm đăm nhìn mình, đôi mắt đen to rất hiền, long lanh nước mắt. Đôi mắt nhìn mình buồn vô hạn và tràn ngập một tình thương yêu thiết tha. Đó là đôi mắt của quen Khiêm trong những ngày ác liệt của mùa khô 1967 khi mình về công tác tại Phổ Khánh. Người giáo viên trẻ ấy đã đến với mình bằng cả tình thương mến và cảm phục rất chân thành. Tâm hồn những người đã qua thời học sinh có những nét dễ cảm thông nhau. Những ngày nằm dưới công sự mình kể cho Khiêm nghe về Paven15 và Ruồi Trâu, về những bài thơ mình yêu thích Ai viết tên em thành liệt sĩ Bên những hàng bia trắng giữa đồng Nhớ nhau anh gọi em, đồng chí Một tấm lòng trong vạn tấm lòngKhiêm cũng rất thích các bài Núi Đôi, Quê Hương. Rồi Khiêm kể cho mình nghe cuộc đời học sinh vào tù ra tội của Khiêm. Khiêm đã ở tù ba năm, đi khắp nhà lao tỉnh, Huế… Bọn giặc đánh đập nhiều lần làm Khiêm gầy đầu chỉ là mến nhau nhưng sau mình trở nên thân với Khiêm bằng một tình bạn rất đỗi trong trắng và chân thành. Công tác đồng bằng được một thời gian, mình về căn cứ. Từ buổi xa Khiêm đến nay gần một năm rồi nhưng mình vẫn cảm thấy có một đôi mắt đen buồn, long lanh nước mắt đang nhìn mình trong buổi chia có ngờ lần chia tay đó lại là vĩnh biệt. Khiêm đã chết rồi! Trong một buổi đi càn giặc Mỹ đã tìm thấy công sự của Khiêm. Chúng mở nắp cống sự, Khiêm vọt lên dùng quả lựu đạn duy nhất trong tay quăng vào lũ giặc. Bọn quỷ khát máu sợ hãi nằm rạp xuống. Khiêm chạy được một đoạn nhưng quả lựu đạn chó chết đã câm, bọn giặc chồm dậy đuổi theo Khiêm và đến băm nát người Khiêm. Khiêm chết rồi, đôi mắt đen dịu hiền giờ đây mở trừng căm giận. Mái tóc đen xanh của Khiêm giờ đây đẫm máu và bụi cát. Những hạt cát của quê hương quyện vào mái tóc của người thanh niên anh dũng. Chiếc áo Ninfan màu xám giờ đây rách nát và loang lổ máu. Chiếc áo ấy Khiêm đã mặc hôm đầu tiên gặp mình, cũng chiếc áo ấy Khiêm đã cùng Th. len lỏi trên con đường nhỏ hẹp đầu gai lưỡi hùm của 31, 32, 33, Quy Thiện của 15, 19 “chú trung hải”16. Và cũng chiếc áo ấy một đêm trăng đẹp từ Phổ Khánh trở về. Gió lạnh từ biển thổi vào làm Kh. khẽ run. Th. đã đưa chiếc áo của Quế cho Khiêm mặc, trên nền áo xám giản dị nổi bật màu đỏ đậm đà như lời Khiêm hôm ấy “Thùy ơi! Trên đời này trừ ba má, Khiêm không ai thương ai hơn Thùy, kể cả người yêu Khiêm”.Khiêm đã hy sinh rồi! Nghe tin mình bàng hoàng không tin là sự thực. Khi đã chắc chắn Kh. chết, mình không khóc, có phần bình thản nữa. Mình đã dùng nghị lực khống chế nỗi xúc động. Nhưng mỗi giây phút qua đi, nỗi đau thương mới lớn dần và giờ đây nước mắt mình giàn giụa. Mình khóc một mình bên ngọn đèn khuya, những giọt nước mắt mằn mặt chảy dài trên mặt rồi rơi xuống lăn trên vạt áo mình. Khiêm ơi, có cách nào nghe được lời Thùy nói một lần nữa hay không? Hãy nghe đây lời hứa trả thù cho Khiêm. Hứa bằng đau thương xé ruột, bằng căm thù bầm gan. Và hứa bằng cả thương nhớ không bao giờ phai nhạt. Nghe chăng Khiêm, người bạn bất tử trong lòng tôi! đầu thu tươi vàng óng ả tràn ngập cả khu rừng. Nắng đầu thu với những cơn gió se môi và se cả lòng người. Lại nhớ… nhớ mênh mông sâu thẳm như lòng đại dương đang ôm tròn thân mình dải đất Việt Nam. Nhớ từ một người bạn hiền lành, kín đáo có ngôi nhà nhỏ cuối phố Đội Cấn, nhớ đến đứa em tinh nghịch có mái tóc mềm kẹp bổng lên cao, nhớ một đứa em trai miền Nam vừa gửi thư tạm biệt trước lúc lên đường đi học, nhớ một đứa em thân thiết có đôi mắt long lanh dưới hàng mi dài và nhớ sao một người thân yêu đã vĩnh viễn nằm yên nghỉ trên bờ biển quê nước ơi! Bao giờ cho nhớ thương nguôi bớt, bao giờ cho đất nước thanh bình? Mình biết ngày thắng lợi không xa nữa nhưng sao vẫn thấy hạnh phúc xa vời quá. Liệu có được thấy ngày hạnh phúc ấy nữa không? “Người cộng sản rất yêu cuộc sống nhưng khi cần vẫn có thể nhẹ nhàng mà chết được”. Chết mà vẫn yêu sao cuộc sống, cuộc sống mà người ta đã đổi bằng mồ hôi nước mắt và máu xương suốt hai mươi ba năm Bắc đã hòa bình! Tiếng bom rơi phi nghĩa đã câm hẳn rồi trên miền Bắc thân yêu của Bắc ơi! Niềm vui đang rạng rỡ trên mười sáu triệu khuôn mặt ấy còn đọng một nét khổ đau. Vì miền Nam, miền Nam còn đau thương khói lửa, vì miền Nam còn nặng những tiếng gầm gào của bầy quỷ má và những người thân thương ngoài đó trong niềm vui hôm nay không thể không chạnh lòng nghĩ đến miền Nam và nghĩ đến mình. Thì hãy cứ vui đi, dù niềm vui chưa trọn chi tiết bởi Ngô Yến - BookademyHình ảnh Ngô Yến-Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link Bookademy* Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.

nhật ký đặng thùy trâm review